Tâm sự - Chia sẻ
1
Bài viết
1
Thành viên
1
Reactions
132
Lượt xem
Người bắt đầu chủ đề 03/05/2024 5:47 sáng
Tôi thì chưa gặp phải chuyện gì lớn lao trong đời, nhưng mẹ tôi thì có.
Lần đó mẹ tôi bị ốm nặng lắm, không ăn uống được gì cả, ăn vào là nôn ra. Mời hai ông thầy lang gần đó đến xem mạch khám bệnh, họ bảo bệnh này lạ quá, bệnh mà không phải là bệnh, có lẽ do bệnh đường âm. Rồi nói gia đình nên đi tìm thầy bói mà xem thế nào chứ thuốc tôi đã bốc cho 7 thang thì phải chuyển bệnh 70% rồi mới phải. Đằng này bệnh không thuyên giảm gì cả, mà chứng trạng bệnh thì theo kinh nghiệm và qua sách vở ghi chép thì không thể nào sai được...
Gia đình phần đông đều chủ nghĩa duy vật, chả ai tin chuyện ông thầy lang đã nói. Có bà hàng xóm tốt tính chạy sang hỏi thăm, thấy mọi người kể lại chuyện thì bà bảo là:
"Khéo vạ miệng cũng nên. Chả là cách đây nửa tháng tôi cùng chị nhà đi thăm người ốm. Có qua một cái đền thờ. Tôi nói là mọi người hay vào đây thắp hương nên rủ cô ấy vào cùng. Khi lễ xong, bước ra ngoài cửa cô ấy nói là sao em thấy người nó cứ lạnh lạnh như muốn ốm, chưa đến nhà người ốm mà mình đã thấy ốm rồi. Cho là chuyện đùa nên tôi cũng bâng quơ vài câu cho vui câu chuyện, nào ngờ giờ đã ra thế này"
Đêm đó, mọi người túc trực quanh mẹ tôi để xem có vấn đề gì nặng thì đưa đi viện ngay lập tức, còn không thì sáng hôm sau đưa đi viện sớm.
Nhưng tới 4 giờ sáng, mẹ tôi đang nằm thế mà bỗng bật dậy, kêu : Ối ông ơi! đừng đánh con
Rồi tỉnh như sáo, ngó nghiêng mọi người rồi bảo tôi đói quá, có ai cho tôi bát cơm không tôi chết bây giờ.
Mọi người vừa mừng vừa lo, chả hiểu thế nào, nhưng cũng chạy đi lấy cơm và đồ ăn mang lại.
Mẹ tôi ăn ngấu nghiến 4 bát cơm liền một lúc. Ăn xong, bà kể lại cho mọi người rằng: Tôi thấy mình đi ra một bờ sông, phía bên kia mờ mờ ảo ảo nhìn không rõ lắm, nhưng thấy có nhiều nhà cửa và người đi lại. Bên này thấy người ta xuống thuyền để sang bên kia, tôi chả thấy có ai quen gì cả. Cũng tính bước lên thuyền đi cùng nhưng ông lái đò hỏi : Cô định đi đâu thế?
Tôi nói muốn sang bờ bên kia xem thế nào
Ông ấy bảo: Đây không phải là đi chơi đâu cô, mà lên thuyền thì phải có tiền đò, cô có không ?
Tôi tìm trong túi áo không có đồng nào, chỉ nhìn ông ấy rồi lắc đầu
Ông ta bảo: Không có tiền thì không đi được, cô ở lại đây đi.
Rồi thuyền rời bến, tôi định chạy tới nhảy lên thuyền thì bỗng nhiên có người nắm tay kéo lại làm tôi ngã dúi. Nhìn lên thấy một ông già, dáng vẻ nhanh nhẹn, khỏe khoắn, chân trái khập khiễng đi lại, quát : Con bé này tới đây làm gì, mày về ngay.
Tôi chưa kịp phân trần gì đã bị ông bẻ cành cây bên đường quật túi bụi, đau điếng. Tôi vừa chạy vừa kêu : Ông ơi đừng đánh con
Thế rồi bỗng nhiên tỉnh lại, thấy người nhẹ nhõm và đói quá....
Mọi người nghe mẹ tôi kể chuyện có mấy cụ nhiều tuổi trong họ, nói là : Nếu tả thế thì đúng là Cụ ....khi còn sống cụ bị ngã gãy chân trái. Cụ biết võ và sống ai cũng quý vì trung thực, thẳng thắn, lại hay giúp đỡ người khác.
Người tin, người không, nhưng ai cũng thấy rõ là mẹ tôi trở lại như bình thường, khỏe mạnh như trước kia mà không phải uống thêm thuốc thang gì nữa.
Cũng từ đó, mọi người trong nhà ít nhiều tin vào chuyện ma quỷ, thánh thần chứ không báng bổ, giễu cợt như trước. Cúng bái gia tiên ngày rằm, mồng một chu đáo lắm.
Yen Binh reacted